CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM
Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu.
Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng: "Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!
|
Trả lờiXóaMutter, ich liebe Sie ..
đọc mà thấm thía, chỉ cần cái tình thôi, chứ thứ khác chỉ là phụ anh Ròm nhỉ, hic hic hic mà thời nay ít người được như mẹ cô ta lắm, xài hết từ thời nào rồi
Trả lờiXóaSống ở xứ người xa cha mẹ ,những đứa con suy nghĩ về cách giúp đở cha mẹ ở bển khác nhau nhiều lắm .Cũng tùy theo hoàn cảnh của đứa con ,cách báo hiếu có thể trách và cũng có thể tha thứ vì hoàn cảnh nào đó .
Trả lờiXóaTheo trường hợp trên đáng trách và cũng có thể đáng thương nên tha thứ ...nếu
...đứa con sống trong hoàn cảnh khấm khá và có khả năng về thăm mẹ nhưng không về ,mà lại chỉ dùng tiền bạc để báo hiếu với mẹ ,coi như vậy là đủ bổn phận rồi ==> theo riêng Ròm thì đáng trách
...Đứa con vì cuộc sống phải nuôi gđ ,vợ con và ráng cố gắng giành dụm , dư bao nhiêu gởi về bấy nhiêu cho mẹ ,nhưng lại không có khả năng về thăm mẹ vì tài chánh không cho phép .==> Cái này nên thông cảm mà không trách .
Nói chung ,con cái xa cha mẹ sống xứ người mổi người một cảnh khác nhau ...khó nói lắm .
Sao ụt vừa báo hiếu bằng tình vừa báo hiếu bằng tiền mà ụt vẫn còn cảm thấy mình bất hiếu vậy anh Ròm? ụt thấy dầu trả hiếu kiểu nào cũng không bao giờ đáp nỗi ơn sâu dầy của Cha Mẹ ..
Trả lờiXóaĐây không phải là bất hiếu ,Ròm nghĩ đó là do mình cứ nghĩ là mình làm chưa đủ bổn phận làm con đối với cha mẹ , cứ nghĩ là cha mẹ vẩn còn khổ chưa được thảnh thơi sung sướng theo ý mình
Trả lờiXóa.
Ơn cha mẹ không đo lường được thì làm sao mà có thể trả cho xong hả Ụt .
Dạ .. không bao giờ trả hết ơn Cha Mẹ được .. không bao giờ.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaĐọc xong mà ngỡ ngàng và rồi thấy thấm thía.
Vẫn còn rất, rất nhiều người vẫn không hiểu được tình cảm nào là thiêng liêng đối với chính bản thân mình. Đến khi mất đi thì hối đã không còn kịp
Trả lờiXóaThường là vậy đó .Cho dù có hối gì đi nửa ,cũng đã muộn rồi .
Xóa