Những kinh nghiệm… kinh dị:
Kinh nghiệm để đóng đinh không gõ búa vào tay :...đó là bạn cầm búa bằng… 2 tay.
Bí kíp không chết đuối
Một pháp sư tinh thông khí công ở tỉnh Triết Giang, Trung Quốc mở lớp: “Truyền thụ bí quyết không thể chết đuối”. Ông cho phát tờ rơi khắp nơi. Đây quả thực là điều có sức hấp dẫn khó tin, rất nhiều người sau khi xem, xúm đông xúm đỏ đến xin được truyền thụ bí quyết.
Pháp sư truyền thụ bí quyết ung dung cầm chiếc bút lông và nghiên mực tàu đến trước mặt mọi người nói: “Phép màu không bao giờ bị chết đuối là phép mà tôi đã nghiên cứu hơn hai mươi năm, hễ học được sẽ có ích lợi suốt đời”.
Chẳng ai dám nói một lời, tất cả đều im lặng lắng nghe.
“Xin mời mọi người xếp hàng ngay ngắn, rồi cởi hết quần áo ra!”.
Sau đó pháp sư dùng bút lông vạch một vạch ngang vào đùi mỗi người cả nam lẫn nữ và trịnh trọng nói: “Tuyệt đối không được lội xuống nước sâu hơn so với vạch mực ở chân, biết chửa?”.
*
* *
Bảo tồn “nhà” của tổ tiên
Tại một khu rừng phòng hộ ở miền Trung, nơi bọn lâm tặc thường xuyên hoành hành, chặt hạ cây cối, lấy trộm gỗ, chính quyền địa phương đã đặt một tấm biển lớn, trên đó ghi dòng chữ: “Hỡi loài người, hãy bảo vệ cây cối – Tổ tiên của chúng ta đã từng sống ở trên đó!”.
*
* *
Anh hùng rơm
Tạp chí Người Hùng phỏng vấn người đàn ông cứu một cô gái thoát khỏi tay bọn cướp: “Anh hãy kể lại cảm giác của mình lúc đó!”. “Đang đi trên đường tôi thấy một lũ côn đồ vây quanh một cô gái để ăn cướp. Lúc đó máu trong người tôi sôi lên, tôi tính chạy tới phang cho mỗi tên một cái đế giầy vào mặt, nhưng thật tiếc, lũ khốn có 7 tên mà tôi có mỗi một đôi giầy!”.
*
* *
Don Juan thế hệ mới
Một anh chàng 9X tiết lộ: Thời buổi bây giờ qua mặt được bố của các nàng để rủ nàng đi chơi đêm ngày càng khó. Các cụ ngày càng nghi ngờ giới trẻ về tiết hạnh, sự giữ gìn nên trước khi muốn cưa một em nào đó, trước khi rủ em đi chơi đêm tôi thường phải xuất trình với bố nàng một loại giấy tờ có tên “giấy chứng nhận vô sinh, liệt dương” để chứng tỏ sự “vô hại” của mình.
BÍ QUYẾT HẠNH PHÚC
Một cặp vợ chồng kỷ niệm đám cưới vàng bên bờ biển Vịnh Montego – Jamaica. Cuộc sống bình yên của họ trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của người dân quanh vùng. Ai cũng trầm trồ: “Họ thật đẹp đôi và hạnh phúc!”. Một tờ báo địa phương nghe tin liền cử phóng viên đến tìm hiểu bí quyết của cuộc hôn nhân bền vững và hạnh phúc của họ.
Người chồng giải thích: “Đấy là khi chúng tôi đi nghỉ tuần trăng mật ở Mỹ. Chúng tôi tham quan dãy núi đá Grand Canyon ở bang Arizona và thuê ngựa đi xuống tận đáy vực. Khi chúng tôi chưa đi đươc bao xa, con ngựa chồm lên khiến cho vợ tôi suýt ngã. Nàng bình thản nhìn con ngựa và đếm: “Một”. Đi thêm được một quãng, con ngựa lại chồm lên lần nữa. Nàng lại bình thản đếm: “Hai”. Khi chúng tôi chưa đi được nửa dặm, con ngựa lại chồm lên lần thứ ba. Lần này, nàng bình thản rút khẩu súng lục trong chiếc ví đầm của mình ra và bắn chết con ngựa.
Tôi gào lên: “Em làm sao thế? Tại sao lại đi bắn chết con vật đáng thương này? Em điên rồi!”
Nàng nhìn tôi bình thản và đếm: “Một”.
Từ lúc đó trở đi, chúng tôi sống hạnh phúc cho đến ngày hôm nay.”
Nhật ký của một bà mẹ chồng
Tối qua hai đứa nó lại đi. Không biết là xem phim hay ăn tiệm, đã thế, lại còn phôn về muộn khi ta đã dọn cơm xong. Ta ngồi ăn một mình, lòng ngổn ngang tức tối.
Đứa con trai yêu dấu rõ ràng đã bị vợ ám, càng ngày càng cách xa ta. Được. Để coi. Bà này đâu có sợ. Bà này biết điều nhưng không nhu nhược.
Khuya tối mấy cũng không chịu ngủ, bật tivi xem phim Hongkong bộ, nhưng nghe tiếng xe của chúng thì tắt vội đi. Giả ngồi trong bóng tối cô đơn. Hai đứa bước vào. Con trai ngạc nhiên: “Mẹ chưa ngủ à?”. Ta lạnh lùng: “Mẹ mệt”. Con dâu lo lắng: “Mẹ uống thuốc gì chưa?”. Ta dấm dẳng: “Thôi, tôi nhức mỏi quen rồi”.
Hai đứa len lén về phòng. Ta hả dạ, lén xuống bếp, mở tủ lạnh ăn nửa trái sầu riêng.
Ngày... tháng... năm
Sáng ra loẹt quẹt quét nhà. Thấy con dâu đi qua, vội vã tự đấm lưng vài cái. Nó liếc nhìn nhưng không hỏi. Được. Để đó. Rồi xem!
Nó dắt xe ra. Mình nói mát: “Con mặc cái váy đẹp đấy, nhưng hình như hơi mỏng đó con”. Nó cười cười: “Bây giờ ai cũng vậy mà”. Ta cười nhạt: “Gia đình này gia giáo, ta chỉ nhắc thế, chắc mẹ cổ rồi”. Nó len lén trở lại thay đồ. Thấy chưa. Một nhát. Đừng có vội trêu gan.
Nó vừa định nổ máy xe, mình lại nhắc: “Chủ nhật có giỗ, con nhớ về sớm và nhớ đặt heo quay”. Con dâu sững sờ: “Cơ quan con định đi Vũng Tàu”. Mình cười không tươi: “À, thì mẹ cũng nhắc thế thôi. Tùy chị”.
Nó nặng nề lao đi. Con trai yêu vừa ra. Rõ khổ, mới cưới vợ mà gầy đi ba ký. Chắc “quỷ cái” lại hành. Mình dọn đồ sáng cho ăn. Nói xa xôi: “Vợ con ngoan, xinh đẹp đấy nhưng con nên để ý vì hình như nông nổi, ham chơi”. Thấy nó im, mình bồi: “May mà mẹ cũng đổi khác rồi, chứ mấy bà kia ấy à? Canh chừng và so đo dữ lắm”.
Con trai không nói gì, im lặng đọc báo. Kệ, nghe được câu nào thì nghe. Tôi già rồi. Tôi chả cần gì – Tôi chỉ nghĩ cho anh cho chị.
*
* *
Ngày... tháng... năm
Buổi trưa sang bà Tám, thấy bà cũng đang buồn và tức đứa con dâu. Có đời thuở nào mà sắm một lúc hai cái áo trong khi chồng không có đôi giày tử tế mà mang. Vội vàng dẩu mỏ mắng bà: “Mua thế còn may. Đứa nhà tôi ấy à, nhà ba ngày không thấy quét (thực ra thì mới có một ngày), nấu cơm thì lúc khê lúc khét (thực ra cũng mới có một lần)”.
Bà Tám thở dài: “Thời chúng mình khổ biết bao nhiêu. Bọn nó bây giờ sướng mà không biết sướng”.
Đang ngồi với chị Tám thì chị Tư qua. Khoe con dâu đi Thái Lan về tặng chai dầu gió. Mình bực quá: “Con dâu tôi tặng cả máy đấm lưng, nghe nói mua đắt bằng chiếc xe gắn máy”. Nói thế cho chị ấy ghen chơi. Đừng tưởng chỉ con nhà mình mới khá.
*
* *
Ngày... tháng... năm
Cùng chị Tư, chị Tám lên chùa. Đi hết trăm ngàn tiền xe, ăn hết sáu chục ngàn tiền quà. Nhưng lúc về nhà, con dâu hỏi đi đâu thì nói là đi khám bệnh. “Bác sĩ nói sao hả mẹ?”. “À, thì sẽ tăng nhức mỏi, nên cần bớt việc nhà. Nhưng khổ nỗi tôi không làm thì ai làm. Chả lẽ để cái nhà này như cái nhà hoang”.
Vừa nói vừa đấm lưng, và thở ra nhọc mệt (mệt quá đi chứ, ăn tới hai tô bún còn gì!). Sau đó vừa rên vừa lấy nồi đi vo gạo. nó vội vàng giằng lấy: “Mẹ để con”.
Tối về, con trai nghiêm túc: “Mẹ ơi, chúng con mua vé du lịch cho mẹ, đi Trung Quốc một tuần”. Vội vã gắt lên: “Mẹ thích ở nhà với các con hơn... nhưng thôi, đã mua rồi thì đi vậy... khổ lắm, tôi chả yên tâm khi ra khỏi cái nhà này”.
2 thg 6, 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bấm vào dưới avata "Tham gia trang web này " để có thể biết bài mới của Ròm